Lúc trước Chu Tự còn châm chọc thầm trong lòng, tên nhóc Thiên Tuế này vừa quay đầu lại nằm xuống, kết quả là chưa đâu bao lâu hắn đã tiếp bước Thiên Tuế.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tự vừa ngủ dậy, tinh thần của hắn đã hồi phục được vài phần, việc đầu tiên sau khi mở mắt ra là xác nhận tình trạng của Thiên Tuế. Dù cho dựa theo kinh nghiệm trước đó của hắn thì hôm qua Thiên Tuế chỉ vừa mới nuốt tâm huyết của Hổ Răng Kiếm nên e là sẽ không tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn vẫn theo thói quen mà kiểm tra. Một ngày mới, những chuyện mà hắn nên căn dặn thì cơ bản cũng đã dặn dò, cho dù có chuyện gì thì cũng có thể tìm Diệp Kinh Hồng hoặc là Lý Sách, thường thì hai người bọn họ đều có thể giải quyết hầu hết mọi chuyện.
Lúc này lại cũng không có chuyện gì cần đến thủ lĩnh là hắn tự mình ra tay nên nhiệm vụ chủ yếu của hắn hiện tại là nghỉ ngơi, hiện giờ hắn đang đắp một tấm da thú và thoải mái nằm trên giường lười biếng.
Làm thủ lĩnh và nuôi ra một đám thuộc hạ không phải cũng chỉ vì vậy thôi sao? Nếu chuyện gì cũng phải hắn tự tay làm thì sự tồn tại của thuộc hạ có ý nghĩa gì? Nhưng đây cũng không đồng nghĩa hắn không có chút việc gì để làm, xét cho cùng thì bọn Diệp Kinh Hồng và Lý Sách cũng không xử lý được những chuyện này.